Bích Trà: “Richard Clayderman kinh doanh quá thành công”
– Đêm nhạc thính phòng quốc gia đang nỗ lực bán vé, và buổi biểu diễn sắp tới của Richard Clayderman tại Việt Nam đã bán hết vé. Bạn nghĩ gì về điều này?
– Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã thu thập hồ sơ của Richard Clayderman. Tôi cũng biết anh ấy qua các buổi biểu diễn ở Việt Nam, và tôi biết nhiều người đang chờ đợi. Đây là một ví dụ về thành công thương mại khi “trộn” âm nhạc đại chúng với cổ điển (phân tần). Không dễ để làm được điều này và thành công như anh ấy. Về vé xem đêm nhạc thì tôi không thấy đau, chỉ hơi buồn vì chúng tôi tham gia nhiều liveshow, giá vé 300.000 đồng rất ít người xem, BTC phải mời mọi người mới mua được (cười).
Bạn giải thích thế nào về thành công của nghệ sĩ người Pháp này khi kết hợp âm nhạc cổ điển với âm nhạc đại chúng và phát triển thương mại?
– Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Mọi thành công đều có giá của nó. Điều quan trọng là đừng ngồi đó và so sánh xem mình thấp hơn hay hơn người khác mà ai cũng có quyền làm và theo đuổi điều mình thích. Tôi luôn ghi nhớ câu nói của thầy dạy nhạc: “Run your own business” (hãy chú ý đến câu chuyện của chính bạn). Tất nhiên, tôi phải sống thực tế, nhưng tôi phải luôn là chính mình và tập trung vào công việc của mình hơn là xem việc của người khác.
Tôi và người bạn chuyên nghiệp ngồi đùa: “Chúng ta còn vướng bận.” Anh ấy sống trong thế giới nhạc cổ điển, dù không kinh doanh thì cũng không được nhiều người nghe biết đến. Không nhiều người biết điều này, không nhiều người mua vé xem chương trình và mua đĩa hát của chính mình. Nhưng khi vào showbiz, tôi phải chơi những bài mà khán giả muốn. Đây là một vòng luẩn quẩn, buộc các nghệ sĩ phải đi con đường riêng và chọn con đường mình thích.
Thành thật mà nói, tôi không thích hát những bài hát như Richard Clayderman. -Nghệ sĩ Bích Trà .—— Cô cùng hai nghệ sĩ nước ngoài tổ chức thành công lớp đào tạo nhạc thính phòng đầu tiên của Sài Gòn tại TP. Bạn nghĩ gì về kế hoạch?
– Khi có dịp về nước trải nghiệm, tôi cảm thấy rất vui và choáng ngợp. Nhiều năm trước, tôi từng là giáo viên dạy piano. Tôi luôn tìm thấy niềm đam mê học hỏi, đam mê âm nhạc cổ điển và hàn lâm trong giới trẻ. Chúng rất thông minh và nhạy bén. Chúng tôi cũng làm việc rất chăm chỉ để buộc bạn phải tập trung và lên kế hoạch học tập chặt chẽ thông qua nhiều bài tập để tận dụng tối đa quá trình luyện tập.
Saigon Chamber Music là một dự án thú vị và ý nghĩa trong giai đoạn hiện nay, giúp nâng cao trình độ đào tạo âm nhạc nước nhà. Có một điều rất quan trọng trong sự phát triển của âm nhạc, nghệ sĩ nên biết cách chơi. Người nghệ sĩ cần nhận ra rằng mình là một phần của dàn nhạc. Để hòa đồng với mọi người, ngoài tài năng, bạn còn phải biết cách lắng nghe và “giao tiếp”. Trong đào tạo âm nhạc của chúng tôi, điều này là kém phát triển. Việt Nam thường rất coi trọng việc đào tạo nghệ sĩ solo, khác với việc đào tạo âm nhạc thính phòng ở Nga, Mỹ, Anh.
– Số tiền bồi thường mà cô ấy nhận được khi luyện tập so với những mạch gần đây?
– Nếu nói về thanh toán và thanh toán thì nó không có giá trị mà chỉ là tượng trưng. Tôi có cùng tâm trạng với nghệ sĩ cello Zoë Martlew (Anh) và nghệ sĩ Atle Sponberg (Na Uy): Tôi rất vui khi có vé đến Việt Nam. So với những khó khăn của ban tổ chức thì điều này chưa là gì.
Trong môi trường âm nhạc Việt Nam, để tiến hành đào tạo như vậy, nhà tổ chức phải làm việc chăm chỉ trong nhiều năm. Tôi được biết người dẫn chương trình là chị Nguyệt Sa, được đào tạo bài bản về âm nhạc hàn lâm và rất đam mê lĩnh vực này. Từ năm ngoái, cô và các đồng nghiệp đã lên kế hoạch về kịch bản của chương trình, rồi chạy đôn chạy đáo xin các nghệ sĩ tài trợ, tiền vé, kinh phí sân khấu cho mỗi suất ăn tham dự hội nghị …— Bích Trà (thứ hai từ trái qua) ) Với các đồng nghiệp của Dự án Nhạc thính phòng Sài Gòn .—— Từ trẻ đến già, cô sống và làm việc trong bầu không khí hàn lâm của âm nhạc. Làm thế nào để điều này phân biệt bạn với cuộc sống thực?
– Tôi đã bị ám ảnh bởi vẻ đẹp của âm nhạc cổ điển. Khi đắm chìm trong nó, tôi sẽ duy trì trạng thái cảm xúc rõ ràng. Tất nhiên, những người học nhạc thường có suy nghĩ “trên mây”, nhưng tôi cũng rất thích cuộc sống thực tế. Nếu tôi không thích cuộc sống này, làm sao tôi có thể cảm nhận được những tác phẩm cũ tuyệt vờiNhạc sĩ, vì họ đều tạo ra âm nhạc dựa trên nền âm nhạc mà cuộc sống mang lại.
Nhạc cổ điển chưa bao giờ là rào cản giữa tôi và đời thực. Ngoại trừ khi tôi làm dự án hoặc làm hồ sơ, tôi không để ý đến môi trường xung quanh.
– Bạn thế nào sau 17 năm ở Anh?
-Tôi đang làm rất tốt. Mặc dù tôi đã đi một con đường hẹp và theo đuổi một công việc không kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi được trả tiền để tôi có thể làm, học hỏi và cập nhật những gì tôi thích. Ngoài ra, tôi có nhiều người bạn thân và tôi có thể nói về mọi thứ về sự nghiệp và cuộc sống của mình. Đề xuất một dự án âm nhạc riêng, phối hợp giữa showbiz và kiến thức chuyên môn. Tôi sẽ bám sát hướng giảng dạy, diễn xuất, thu âm và ghi hình. Vào tháng 4 năm nay, tôi đã phát hành bản thu âm buổi hòa nhạc thứ tư của mình. Hai hồ sơ nữa đã được hoàn thành vào năm sau. Tôi tập trung nghiên cứu rất kỹ và thu âm những bài hát chưa từng thu âm trước đây. Các sản phẩm ra mắt đều được đón nhận.
Bích Trà (giữa) Ngày của bé, mẹ – nghệ nhân dân gian Trà Giang và ba nghệ sĩ ưu tú, cô giáo dạy nhạc Nguyễn Bích Ngọc.
– Đã nhiều năm chị không có mặt ở nhà, chị cảm thấy thế nào về người mẹ của mình là NSND Trà Giang?
– Mẹ vẫn là một loại nỗi đau trong tim tôi. Thời gian tôi học tập và sinh sống ở Nga, cộng với thời gian tôi sang Anh làm việc, giờ đã vượt quá thời gian tôi ở Việt Nam. Sắp tới, tôi mong có điều kiện làm việc nhiều hơn, có nhiều suất diễn ở quê hơn, được gần mẹ nhiều hơn.
Bố mẹ tôi đã hy sinh rất nhiều cho tôi. Dù bố không còn nữa nhưng với tôi ông luôn là một người rất đặc biệt. Anh ấy đã dành cho tôi và mẹ tôi tình yêu lớn trong cuộc đời anh ấy và làm cho cuộc sống của chúng tôi thật hạnh phúc. Khi anh ấy qua đời, đó là lần đầu tiên trong đời tôi vô cùng đau đớn và thất vọng. Không gì có thể lấp đầy khoảng trống này. Dù yêu âm nhạc nhưng anh cũng không thể nguôi ngoai nỗi đau mất cha. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng món quà lớn nhất mà bố mẹ dành cho tôi là tình yêu. Tình yêu thương vô điều kiện này khiến tôi tự tin vào bản thân, và tôi luôn cảm thấy bình yên trong nội tâm. Tình yêu này cũng là một điều giúp tôi đứng lên, vượt qua những thử thách, gian nan trong cuộc sống và luôn lạc quan vui vẻ.
Thoại Hà đã làm được